DIỄM XƯA. Mưa vẫn bay bay trên tầng tháp cổ Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua Trên bước chân em âm thầm lá đổ Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa Chiều nay còn mưa sao em không lại Nhớ mãi trong cơn đau vùi Làm sao có nhau hằn lên nỗi đau Bước chân em xin về mau Mưa vẫn hay mưa cho đời biến động Làm sao em biết bia đá không đau Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau Mưa vẫn hay mưa cho đời biến động Làm sao em nhớ những vết chim di Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng Để người phiêu lãng quên mình lãng du. ĐỜI GỌI EM BIẾT BAO LẦN Đi về đâu hỡi em? Khi trong lòng không chút nắng Giấc mơ đời xa vắng Bước chân không chờ ai đón Một đời em mãi lang thang Lòng lạnh băng giữa đau thương Em về đâu hỡi em Hãy lau khô dòng nước mắt Đời gọi em biết bao lần Đời gọi em về giữa yêu thương Để trả em ngày tháng êm đềm Trả lại nắng trong tim Trả lại thoáng hương thơm Em về đâu hỡi em Có nghe tình yêu lên tiếng Hãy chôn vào quên lãng Nỗi đau hay niềm cay đắng Đời nhẹ nâng bước chân em Về lại trong phố thênh thang Bao buồn xưa sẽ quên Hãy yêu khi đời mang đến Một cành hoa giữa tâm hồn. DU MỤC Đàn bò vào thành phố .Đêm buồn vắng buồn hơn .Đàn bò vào thành phố .Không còn ai hỏi thăm .Đàn bò tìm dòng sông .Nhưng dòng nước cạn khô .Đàn bò bỗng thấy buồn, bỗng thấy buồn .Rồi một hôm đứng mơ mây ngàn Một người vào thành phố .Đếm từng bước buồn tênh .Một người vào thành phố .Không còn ai người quen .Người tìm về đồng xanh .Nhưng đồng đã bỏ không .Rồi người bỗng thấy buồn, bỗng thấy buồn .Người chợt nghe xót xa đất mình Ôi quê hương đã lầm than .Sao còn, còn chiến tranh .Mẹ già hết chờ mong .Đã ngủ yên Mẹ già mãi ngủ yên .Buông lời ru cho muôn năm .Buông vòng nôi cho hư không .Cho hư không buông bàn tay .Con đi hoang .Con đi hoang một đời .Con đi hoang phận này Đàn bò vào thành phố .Reo buồn tiếng hạt chuông .Một người vào thành phố .Nghe hồn giá lạnh băng .Người tìm về đầu non .Nhưng rừng đã bỏ hoang .Rồi người bỗng hết buồn đã hết buồn .Người lặng nghe đá lên trong mình. EM CÒN NHỚ HAY EM ĐÃ QUÊN Em còn nhớ hay em đã quên ? Nhớ Sài gòn mưa rồi chợt nắng .Nhớ phố xưa quen biết tên bàn chân ,Nhớ đèn đường từng đêm thao thức Sáng che em vòm lá me xanh .Em còn nhớ hay em đã quên ? Bên hàng xóm đôi khi ghé thăm Có hai mùa vẫn đi về .Có con đường nằm nghe nắng mưa _Em ra đi nơi này vẫn thế Lá vẫn xanh trên con đường nhỏ .Vườn xưa vẫn có tiếng Me ru .Có tiếng em thơ Có chút nắng trong, tiếng gà trưa . Em còn nhớ hay em đã quên ? .Nhớ đường dài qua cầu lại nối .Nhớ những con kênh nối hai giòng sông .Nhớ ngựa thồ ngoại ô xa vắng Nỗi xôn xao hàng quán đêm đêm .Em còn nhớ hay em đã quên ? Trong lòng phố mưa đêm trói chân .Dưới hiên nhà nước dâng tràn .Phố bỗng là giòng sông uốn quanh . Em còn nhớ hay em đã quên ? Nhớ Sài gòn những chiều ngợp gió .Lá hát như mưa suốt con đường đi .Có mặt đường vàng hoa như gấm Có không gian màu áo bay lên Em còn nhớ hay em đã quên ? Khi chiều xuống bên sông nước lên .Én nô đùa giữa phố nhà Có nắng vàng lạc trên lối đi Em ra đi nơi này vẫn thế .Vẫn có em trong tim của mẹ .Thành phố vẫn có những ước mơ Vẫn sống thiết tha Vẫn lấp lánh hoa trên đường đi . Em còn nhớ hay em đã quên ? Nhớ Sài gòn những chiều gặp gỡ .Nhớ món ăn quen nhớ ly chè thơm .Nhớ bạn bè chào nhau quen tiếng Phố em qua gạch ngói quen tên .Em còn nhớ hay em đã quên ? Quê nhà đó bao năm có em Có bóng dừa có câu hò .Có con đò chở mưa nắng đi .Em còn nhớ hay em đã quên. | ĐỜI CHO TA LÀ THẾ 1. Không xa đời và cũng không xa loài người Không xa ngậm ngùi và cũng không xa nụ cười Đời cho ta thế cứ hãy cất bước đi mọi nơi Gặp nhau trong phố xin yêu không nguôi những thân người Đời cho ta thế cứ hãy sống tới như mọi ai Mặc giòng sông kia sẽ cuốn đất cát ra biển khơi Không xa đời và cũng không xa mộ người Không xa rạng ngời và cũng không xa đoạ đày 2. Không xa người và cũng không xa mặt trời Không xa tình đầy và cũng không xa lạc loài Mùa xuân em hãy khoác áo mới bước đi thảnh thơi Chờ mùa mưa tới em thu đôi tay khép vai lười Ngày vui em với đất kia xanh tươi như cỏ cây Ngày buồn em với hoa kia âu lo trong tàn phai Không xa tình và cũng không xa thù hận Không xa nồng nàn và cũng không xa lạnh lùng 3. Không xa bờ và cũng không xa mịt mù Không xa cửa nhà và cũng không xa ngục tù Đời cho ta thế đứng giữa bão tố không buồn vui Tự nghìn năm xưa bao nhiêu chim muông đã xa bầy . Đời cho ta thế với những sớm tối không đổi thay .Dù tình vu vơ hay yêu thiên thu cũng chìm trôi .Không xa trời và cũng không xa phận người .Không xa một ngày và cũng không xa một đời TÔI ƠI ĐỪNG TUYỆT VỌNG Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng Em là tôi và tôi cũng là em. Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo Con diều rơi cho vực thẳm buồn thêm Tôi là ai mà còn ghi dấu lệ Tôi là ai mà còn trần gian thế Tôi là ai, là ai, là ai? Mà yêu quá đời này. Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng Nắng vàng phai như một nỗi đời riêng Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh Có đường xa và nắng chiều quạnh quẽ Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu đêm.GẦN NHƯ NIỀM TUYỆT VỌNG Có điều gì gần như niềm tuyệt vọng .Rơi rất gần rơi xuống trong tôi .Có nhiều khi rơi xuống bên đời .Trong gian nan nên cất tiếng cười .Đời sống mỗi khi người đưa tiễn người .Là tôi lắng nghe lòng tôi rã rời .Có điều gì gần như niềm tuyệt vọng .Trong xuân thì thấy bóng trăm năm .Bỗng một hôm qua phố hoang tàn .Tôi quen như tôi đã có lần .Có điều gì gần như niềm tuyệt vọng Môi em hồng như là hư không .Có nhiều khi bên gối tôi nằm .Nghiêng sang em tôi thấy nắng vàng Một người nơi đây . Em đi qua cầu .Một hồn mây bay .Em đi trong chiều .Một đời khôn nguôi .Một đời riêng ai mong ai .Em đi qua cầu .Tiếng súng vang theo Làng mạc quê hương .Có dáng buồn rầu Em đi qua cầu .Có gió hiu hiu .Thổi lòng em xa Đến mãi nơi nào. EM ĐI BỎ MẶC CON ĐƯỜNG Bỏ mặc căn nhà bỏ mặc tôi.Bỏ mặc nơi đây bỏ mặc người.Bỏ trăm năm sau ngàn năm nữaBỏ mặc tôi là tôi là ai.Em đi bỏ lại con đường Bỏ lại con đường.Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em.Ra đi, em đi bỏ lại dặm trường.Ngàn dâu cố quận muôn trùng nhớ thêm Bỏ mặc đêm dài bỏ mặc tôi.Bỏ mặc gian nan bỏ mặc người.Bỏ xa xôi yêu và gần gũi.Bỏ mặc tôi buồn giữa cuộc vui .Bỏ mặc mưa về bỏ chiều phai.Bỏ mặc hư vô bỏ ngậm ngùi.Bỏ đêm chưa qua ngày chưa tới.Bỏ mặc tay buồn không bàn tay. Bỏ mặc vui buồn bỏ mặc ai.Bỏ mặc chăn không bỏ mặc người.Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé.Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi . EM ĐẾN TỪ NGHÌN XƯA Tôi vẫn nhìn thấy em .Giữa đám đông xa lạ Vì em mang trong mắt .Nỗi yêu đời thiết tha Tôi vẫn nhìn thấy em .Giữa đám đông xa lạ Vì trong đôi mắt đó .Có quê hương bạn bè Em đã đến giữa quê hương .Có những nghìn năm xưa .Hoá thân em bây giờ Nên tôi vẫn nhìn thấy em .Giữa đám đông xa lạ Vì em như chim trắng .Giữa trống đồng bước ra Tôi vẫn nhìn thấy em .Giữa đám đông xa lạ Vì em như hoa lá .Giữa thiên nhiên hiền hòa EM SẺ CHO TÔI BẦU TRỜI Em sẽ cho tôi, cho tôi một đời .Em sẽ cho tôi, cho tôi một ngày .Từ chiều nay .Em nên lặng lẽ tới .Em sẽ cho tôi, cho tôi vạn lời .Em sẽ cho tôi, cho tôi vạn ngày .Từ chiều nay .Ngồi cạnh đây với tôi .Em đã cho tôi quên đi muộn phiền .Em đã cho tôi thêm bao ngày buồn .Vì chiều nay Em muôn đời nằm xuống .Em đã cho tôi, cho tôi bầu trời .Em đã cho tôi yêu thêm loài người Vì từ đây .Tôi có em đời đời .Vì từ đây Thôi xót xa chờ đợi .Vì từ đây Không có ai phụ người. |
Comments[ 0 ]
Post a Comment